"Ngôi nhà của Eleanor bị cháy, nhưng hóa ra cô ấy
vẫn còn giữ được hầu hết những điều mà cô ấy quý nhất: Tình yêu thương,
sự quan tâm, lòng nhân hậu và đồng cảm giữa con người với nhau."
Ngôi nhà của Eleanor, mặc dù trông rất khiêm tốn khi so sánh với những ngôi nhà xung quanh, nhưng lại là “Thiên Đường” của cô. Billy
Graham hẳn đã nghĩ đến những ngôi nhà như của Eleanor khi viết: “Ngôi
nhà nên là nơi trú ẩn an toàn, là một kiểu trường học, nơi những bài học
cơ bản của cuộc sống được dạy, là một nơi để bạn tận hưởng những niềm
vui đơn giản và nghỉ ngơi hoàn toàn”.
Mặc dù đã chuyển đi nơi
khác sống từ lâu, nhưng thỉnh thoảng, Eleanor vẫn thích quay về thăm
ngôi nhà cũ mà cô yêu quý và nhất định không bán ở đường Hazel Dell.
Trái tim cô dường như vẫn ở đó.
Thế mà bây giờ ngôi nhà ấy bị lửa thiêu rụi. Trái tim tôi cũng đau cùng cô khi nhìn đống đổ nát.
Tôi đã nói với Eleanor: “Tôi rất tiếc về vụ hỏa hoạn”. Tôi nghĩ đó là một cách tiếp cận hợp lý đối với một vấn đề nhạy cảm.
-
Ôi, tôi không thích nghe như thế đâu – Eleanor bình tĩnh nói – Chúng
tôi đã sống nhiều năm trong ngôi nhà đó. Nhưng anh biết đấy, bây giờ
chẳng ai ở đó, và không ai bị thương. Chúng tôi phải biết ơn vì điều đó
chứ. Vừa mới đêm hôm trước tôi còn ở đó và vụ hỏa hoạn cũng có thể xảy
ra vào hôm ấy.
Như thế thì chúng tôi đã mất mạng rồi ấy chứ.
Và Eleanor lơ đãng nói với tôi về những suy nghĩ của cô khi nhìn ngôi nhà cháy…
…
Rằng ngọn lửa có thể tàn phá một ngôi nhà, tức là một công trình vật
chất, nhưng nó không thể chạm tới “công trình tính cách” của những đứa
trẻ đã lớn lên từ ngôi nhà đó. Lửa không thể ăn mòn hoặc phá hủy những
giá trị đã được khắc sâu trong trái tim họ. Những giá trị này sẽ còn
được truyền đi từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Ngọn lửa phá tan
gian bếp và tất cả đồ đạc bên trong, nhưng ngọn lửa không thể xóa đi
những kỹ năng xây dựng một gia đình đã được học trong gian bếp đó, được
dạy bởi tấm gương của những người lớn hơn mình và những lời dặn dò tình
cảm. Phẩm chất kiên quyết, can đảm và trung thành không thể bị ngọn lửa
vùi dập.
Niềm tin rằng gia đình luôn nên được đặt lên trước và gia đình phải gắn bó với nhau cũng không tan thành khói.
Ngọn
lửa có thể phủ mờ những chiếc đĩa và đồ sứ, nhưng nó không thể làm mờ
nhạt đi sự nhân hậu trong trái tim từng thành viên trong gia đình, khi
mà những chiếc bát đĩa đó, cùng với món salad dứa và bánh sôcôla, từng
được trao tặng đến rất nhiều nhà hàng xóm khác. Tất nhiên, lửa cũng
chẳng thể làm nhạt đi lòng biết ơn trong trái tim của những gia đình đã
nhận các món quà.
Ngọn lửa có thể đốt cháy những công thức nấu
ăn, một số được bạn chép tay rất cẩn thận, nhưng không thể đốt cháy cả
những lời cảm ơn, những sự đồng cảm mà nhiều bạn bè cùng chia sẻ.
Ngọn
lửa có thể làm cháy đen những bức tường của ngôi nhà, nhưng nó không
thể làm chuyển màu những kỷ niệm trong gia đình. Những bữa ăn đầm ấm,
những ngày sinh nhật, những lễ Giáng sinh diễn ra trong suốt nhiều năm…
Những bức ảnh có thể bị mất, nhưng những hình ảnh trong tâm trí bạn thì
không, và chúng là vô giá.
Những điều Eleanor kể khiến tôi nghĩ
đến câu nói quen thuộc: “Những gì chúng ta tạo nên trong cuộc sống của
mình trên Trái Đất, chúng ta sẽ mang vào vĩnh hằng”.
Ngôi nhà
của Eleanor bị cháy, nhưng hóa ra cô ấy vẫn còn giữ được hầu hết những
điều mà cô ấy quý nhất: Tình yêu thương, sự quan tâm, lòng nhân hậu và
đồng cảm giữa con người với nhau.
Đó có lẽ là thông điệp đằng sau mỗi sự kiện xảy ra trong cuộc sống của chúng ta.
Milly Geisler