Tôi hay cười, nhưng điều kỳ cục là, tôi không thích cười thành tiếng. Cười trng im lặng,... trừ những lúc nói chuyện điện thoại. Dĩ nhiên, phải cười làm sao cho đầu dây bên kia nghe, kẻo người ta tưởng mình ngủ gật hay lơ đãng. Mặc dù lúc ấy mình đang cười. Và đang rất lấy làm tâm đắc lẫn thú vị.
Hôm qua lúc đang ở trên phà, có một cậu bé độ 6 tuổi cứ nhìn tôi chằm chằm. Trốn sau lưng mẹ và nhìn tôi không rời. Tôi tháo kính râm, cười với cậu một cái. Cậu nhóc lập tức tí tờn chạy đến ngó nghiêng mình. Và cười theo cái kiểu đáng yêu đến mức tôi tình nguyện trao cậu hết số kẹo trong túi áo.
Tuần trước, khi băng ngang làng chài, tôi cũng cười và vẫy tay với hai em bé nhỏ xíu chạy xe đạp to đùng. Hai đứ bèn dừng xe, vẫy tay chào lại.
Khi mỉm cười với một người lạ mặt, tự dưng chúng ta sẽ gần nhau hơn. Nụ cười là ngôn ngữ không biên giới mà.
Sometimes, it confuses people.
Because they just can not understand...
Why we an forgive
Why we can forget
Why we can keep clam
Why we can be strong...
... to smile.
Thế nên bạn ngạc nhiên khi tôi nhe răng cười thay vì càu nhàu về một môn thi không tốt. Và mọi người tếp tục ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên một cách dễ chịu đúng không nào.
Whenever you're going to cry, make sure there's no smile available.
Trời đang mưa to. Cái chỗ tôi đang ngồi bị phủ đầy những hạt nước li ti. Không khí ẩm. Lạnh và ướt. Dưới mưa, lá cây bàng ngoài cửa sổ hình như xanh hơn bình thường. Những hạt nước rơi xuống và chui vào lòng đất. Sau đó chúng biến mất. Cũng bí ẩn như cái cách chúng xuất hiện.
Vì mặt trời đã hong khô chúng ư?
Những nỗi buồn cũ. Ẩm, lạnh và ướt. Chúng cũng thế, xuất hiện và biến mất theo một cách không thể hiểu nổi.
Vì nụ cười đã hong khô chúng.
Keep smiling everybody...
Có đủ nụ cười cho tất cả mọi người. Đừng có keo kiệt...
Nếu tình cờ gặp tớ, hảy cười với tớ một cái.
Tớ thề là tờ sẽ cười lại đấy...
Chúng ta sẽ cùng hong khô cả thế giới!