Sự yêu thương và niềm tin là những điều không thể bị huỷ hoại bởi thời gian. Tôi cảm thấy hoảng sợ khi theo mẹ vào phòng bác sĩ và ngồi xuống chiếc ghế to kỳ lạ. Vị bác sĩ này không đeo ống nghe nhưng ông có nhiều máy móc để phân tích khả năng của những học sinh kém. Và hôm đó tôi sẽ bị phân tích.
Vị bác sĩ lật cuốn sổ, kéo gọng kính lên nhìn mẹ tôi:
- Bà Dow, tôi lấy làm tiếc phải nói với bà rằng cháu Peter bị chứng khó đọc, hay là “dyslexia”. Khá nghiêm trọng đấy!
Tôi gần như nín thở và thấy miệng khô khốc. Vị bác sĩ tiếp tục:
- Khả năng đọc của Peter còn kém hơn cả một học sinh lớp 4, tôi không nghĩ là cháu có thể học cấp 2 được. Có lẽ bà phải gửi cháu vào một trường dành cho trẻ em chậm phát triển...
Tôi không muốn vào trường cho trẻ em chậm phát triển. Tôi muốn học đại học về các tôn giáo, như bố tôi từng học. Tôi thật sự muốn khóc, nhưng lại cố không khóc. 12 tuổi, quá lớn để khóc!
Mẹ đứng dậy, chào bác sĩ rồi kéo tay tôi đi.
Trên đường về nhà, mẹ và tôi chẳng nói câu gì. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Dyslexia? Tôi chưa bao giờ nghe thấy từ này. Tất nhiên, tôi luôn là học sinh chậm chạp nhất lớp. Đôi khi, tôi về nhà khóc một mình vì không thể hiểu được bài học dù cố đến đâu. Nhưng cũng tất nhiên, tôi chẳng bao giờ kể cho mẹ về điều đó. Tôi xấu hổ.
Khi mẹ và tôi về đến nhà, chưa ai về cả. Tôi thấy mình may mắn, vì tôi chỉ muốn ở một mình, không muốn ai hỏi gì cả. Tôi chạy vào phòng, nhưng trước khi kịp đóng cửa, tôi thấy mẹ đứng trước mặt. Mẹ không nói gì, nhưng mẹ khóc. Vài phút sau, mẹ kéo tôi vào bàn học.
- Con ngồi xuống, mẹ muốn nói chuyện với con - Trong khi tôi cúi gằm mặt xuống thì mẹ nói tiếp - Con đã nghe thấy bác sĩ nói là con không thể học cấp 2 đúng không? Nhưng mẹ không tin! - Tôi ngừng sụt sịt và nhìn chăm chăm vào mẹ - Chúng ta sẽ phải bỏ nhiều thời gian hơn, cả mẹ và con. Bây giờ chúng ta đã biết vấn đề thì chúng ta có thể vượt qua. Mẹ sẽ nhờ một gia sư hiểu về bệnh dyslexia. Còn mỗi tối mẹ sẽ ngồi học với con, kể cả cuối tuần. Peter, con muốn thử không?
Một hy vọng nháy lên qua tương lai mù mịt của tôi, và tôi đáp:
- Chúng ta bắt đầu ngay tối nay được không ạ?
6 năm tiếp theo là cuộc chạy đua của cả mẹ và tôi. Mỗi tối, mẹ ngồi ở bàn tôi và giúp tôi học trong ít nhất là 2 tiếng, cho đến khi tôi không đọc nổi nữa vì mắt mờ đi chứ không phải vì dyslexia. Tuần nào cũng có lần tôi muốn bỏ cuộc, nhưng mẹ thì không.
Mẹ cũng động viên tôi tham gia vào nhiều chương trình ngoài xã hội. Năm 16 tuổi, tôi còn được nhận làm thêm ở một đài phát thanh.
Cùng năm đó, mẹ hay bị nhức đầu. Mẹ nói có thể do hơi căng thẳng. Có những ngày mẹ bị nhức đầu tới mức chỉ nằm bẹp trên giường. Nhưng đến tối, mẹ vẫn ngồi ở bàn học chờ tôi.
Mẹ khóc, rồi lại cười, khi tôi đỗ tốt nghiệp trung học. Tôi muốn vào học khoa Tôn giáo, và mẹ lại là người đầu tiên ủng hộ quyết định của tôi.
Một tuần trước khi trường tôi tổ chức lễ tốt nghiệp, mẹ bị nhức đầu ghê gớm, và mẹ gần như không biết gì nữa. Gia đình tôi đưa mẹ vào viện. Vài tiếng sau, bác sĩ cho biết mẹ tôi bị chứng phình mạch và xuất huyết nặng. Hai ngày sau, mẹ tôi mất.
Khi tôi mang về nhà những cuốn sách của học kỳ đầu tiên ở đại học, tôi ngồi vào chiếc bàn nhỏ trong phòng mình và nhìn vào chiếc ghế mẹ thường ngồi. Chiếc ghế bỏ trống, nhưng tôi không cảm thấy trống rỗng.
Sự yêu thương của mẹ vẫn đi theo tôi. Tôi cảm thấy sự có mặt của mẹ. Và cảm thấy niềm tin của mẹ. Sự yêu thương và niềm tin là những điều không thể bị huỷ hoại bởi thời gian.
Peter Dow